Có một thời con băn khoăn tự hỏi :
Thế nào là hạnh phúc của người nghèo ?
Hạnh phúc ư, khi người cho là tội,
Là kém may, là bất hạnh, cheo leo…?
Nhưng hôm nay, trầm tư bên hang đá,
Con bỗng hiện ra hạnh phúc Chúa đề cao
Khi chiêm ngưỡng Hài Nhi trong máng cỏ
Đang mỉm cười trong hạnh phúc ngọt ngào…
Hài Nhi nằm đó, không chút chi sở hữu,
Tất cả lệ thuộc vào cha mẹ trần gian,
Bỏ tất cả vinh quang Ngôi Thiên Tử,
Chọn cho mình một nếp sống cơ hàn !
Bỏ tất cả nhưng Ngài còn tất cả :
Một ngôi nhà : nương đồng rộng bao la,
Một biển trời lung linh vì sao lạ,
Và thinh không réo rắt bản trường ca !
Phải chăng,
Ngài đang sống trong phúc vinh thứ nhất :
Ai khó nghèo, được Nước Chúa gia phần,
Ai chịu mất sẽ được lời gấp bội
Trên Thiên cung và ngay tại gian trần !
“Hạnh phúc nghèo” làm sao con hiểu thấu,
Khi mãi kiếm tìm “sở hữu” của phàm nhân
Trong của cải, tình yêu, danh vọng…
Nắm bóng mây hồng, rút cuộc chỉ tay không !
Một đóa hoa khoe sắc màu rực rỡ,
Đang vui tươi nghe tiếng gió thì thầm…
Con tham vọng bỏ túi làm “sở hữu”
Làm sao vui khi hoa héo tàn dần…?
Tình bạn đẹp như mây giăng đỉnh núi,
Con lo xa đem nhốt kín trong phòng,
Mây mong manh bỗng tan thành “lệ đá”
Buốt linh hồn trong giá lạnh Đông phong !
Còn gì ác hơn khi của cải lên làm chủ,
Sai khiên người như nô lệ trung thành…
Lương tâm dãy chết và trái tim héo úa,
Hạnh phúc tìm đâu khi giọt lệ long lanh ?
Ôi lạy Chúa ! Xin cho con vét rỗng
Con người mình, bao tham vọng xác hồn…
Để Chúa đổ tâm hồn con đầy Chúa,
Hạnh phúc nghèo cho no thỏa ước mong.
Tình Ca Mùa Đông - Mây Trắng