MỒ CÔI
“Con tin kính Chúa là Cha quyền phép...”
Lời tuyên xưng con vẫn đọc thuộc lòng,
Nhưng than ôi, trong thực tế đời thường,
Con rất dễ sống như đứa con côi cút !
Cha nhìn xem con mà con đâu có biết,
Vẫn một mình lầm lũi kiếp độc hành !
Vẫn u sầu nhìn ngày tháng trôi nhanh,
Và sợ hãi khi nghĩ về... Thần Chết !
Cha chờ mong con trên quê hương bất diệt,
Sao con chẳng vui khi Cha đến đón con về ?
Trần thế khổ đau, cay đắng bến mê,
Sao con mãi vấn vương, quyến luyến ?
Con quên mất rằng :
Cha đã yêu con từ ngàn đời xa trước,
Đã sắm cho con bao quà tặng tuyệt vời,
Hãy ngắm xem, vời vợi một khung trời,
Ngàn ánh bạc dát vàng, sao lấp lánh...
Ánh trăng đêm, lung linh miền tiên cảnh,
Vầng thái dương tô vạn vật thắm màu,
Đây đại dương, sinh vật tận thẳm sâu
Vẫn lấp lánh vạn ánh quang, ngàn sắc...
Cha lo cho con từ cơm ăn, áo mặc,
Đến dòng nước trong xanh, không khí thơm lành,
Đến mỗi phút giây kiếp sống phù sinh...
Nếu Cha ngưng tạo dựng, con liền trở về bụi đất !
Sao con không hướng về cõi trời vinh phúc,
Nơi yêu thương, vạn kiếp vẫn tràn trề,
Và vòng tay Cha luôn mãi ấm êm,
Con sẽ chẳng bao giờ còn mô côi, bất hạnh !
Tình Cha Muôn Vẻ - Mây Trắng