NHỚ VỀ CHA
Lạy Cha Thánh Đa Minh,
Con những tưởng rằng
Đời Cha trong trắng như bình minh
Chắc Cha chẳng có chi để mà sám hối !
Vì bình minh làm gì còn bóng tối,
Tấm gương trong làm sao có bợn nhơ ?
Nhưng,
Con thật không ngờ
Khi thấy Cha đầm đìa suối lệ
Những đêm nguyện cầu lâm ly thống thiết,
Cha như mặc vào mình tội lỗi của nhân gian...
Và rồi,
Trong tư thế của các tôi nhân
Cha đã sống những tâm tình tha thiết nhất:
Từ thung lũng tội thẳm sâu cõi đất
Cha lớn tiếng van xin Thiên Chúa tự trời cao,
Cầu khẩn nguồn ơn tha thứ dạt dào
Đổ xuống phàm nhân chìm trong bể khổ...
Khi chợt nhớ về hình ảnh đó,
Con liên tưởng về Đấng Cứu Độ siêu vời
Đã một thời nhập thể làm người
Và gánh tội cho muôn ngàn thế hệ...
Ngài vô tội, nhưng tuôn trào suối lệ,
Vì yêu thương đã sám hối, chuộc đền
Để trở nên nguồn cứu độ muôn dân,
Cho người thế lại được làm con Chúa.
Bài học Thánh kinh đã không tàn úa
Nhưng mãi tươi màu trong cuộc sống của Cha
Xin dạy con luôn biết sống vị tha,
Không chỉ biết cho đi nhưng còn nhận lãnh,
Không chỉ biết nhận những gì cao sang thiêng thánh
Nhưng cả những gì tội lỗi bợn nhơ...
Vì anh em bốn bể chỉ một nhà,
Cùng chia sẻ tình yêu thương liên đới,
Cùng chung hưởng vinh quang và bóng tối,
Cùng thông chia niềm sám hối tội tình,
Để đêm qua rồi, nắng đẹp bình minh,
Cùng ghé bến vinh quang Cha chờ đón !
Về Nguồn - Mây Trắng